Friday, October 31, 2008

Ca Dao Chết Thằng Tây Đen


Sáng trăng chiếu trải hai hàng
Bên anh 'xập xám', bên nàng 'tiến lên'!

Nhìn ông tui thấy ông già
Nhìn bà mới thấy bà già hơn ông!

Nhớ hôm bụi chuối sau hè
Giỡn chơi chút xíu, ai dè.... có con!

Trẻ em thường thích ở trần
Nhưng mà người lớn.... trần truồng thích hơn!

Trên trời mây trắng như bông
Ở dưới cánh đồng... mông trắng như mây!

Gió đưa cành trúc la đà
Già mà dê gái gọi là già dê.

Trên đồng cạn dưới đồng sâu
Chồng cày vợ sắm hột xoàn đầy tay

Khôn ba năm dzại một giờ
Biết vậy dzại sớm khỏi chờ ba năm

Lời nói không mất tiền mua
Tha hồ mà nói đừng thua câu nào

Trúc xinh trúc mọc đầu đình
Em xinh em hút thuốc lào cũng xinh

Ðồng vợ, đồng chồng,... con đông mệt quá.
Một ngựa đau cả tàu bỏ chạy

Còn thời lên ngựa bắn cung
Hết thời xuống ngựa lấy thung bắn ruồi

Bầu ơi thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống nhưng chung một nồi

Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc
Áo nàng xanh anh bán cúc nuôi gà

Tình chỉ đẹp khi còn dang dở
Cưới nhau về tắt thở càng nhanh

Ði đâu cho thiếp theo cùng
No thì thiếp ở, lạnh lùng thiếp dzông.

Lên chùa thấy bụt muốn tu
Về nhà, ngó vợ, muốn xù em luôn

Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Vô duyên đối diện cãi om sòm

Nhà sạch thì mát,
Bát sạch... tốn xà bông

Ðầu tôm nấu với ruột bầu
Chồng ăn phải gật cái đầu ...khen ngon !

Nhà Thơ Phông Tên Xóm Vzạn Chài
Halloween 2008

Thursday, October 30, 2008

Chiều buồn Paris


Tặng đến ông bạn già Paris, người có đôi lúc nhớ về "Cố Quận" trong nỗi buồn của kẻ phải tha hương và lòng quặn đau!

Từ Cali tôi vẫn thường tự hỏi!
Trời Paris có gì lạ không em?
Thơ Nguyên Sa mà như của bao người
Của một thuở đam mê và tuổi trẻ
Nhưng tôi biết chiều nay không gì lạ
Chỉ Paris mây xám nắng giọt sầu
Chợt rơi rơi từ một mẫu tin thôi
Tin đã khiến bạn tôi hờn khắc khoải
Muợn men rượu cho quên sầu vạn cổ
Qua vườn hoang mà như ngỡ quê xưa
Con quốc quốc vẫn đau lòng cố quốc
Người vô tình xem nhẹ nợ non song
Nước song Seine không trôi niềm ô nhục
Đèn Lyon mờ tỏ nửa cung sầu
Vung chén cạn hỏi ai người tri kỷ
Bạc mái đầu hoài vọng cứu giang san

Garageman
HNA

Nhớ Về Cố Quận

XNL thân!
Hôm nay mới đọc bài này, đọc xong diễu: không được đề cập đến vấn đề chính trị, thấy xấu hổ với vợ con, định ra siêu thị mua chai rượu vang với hy vọng men rượu sẽ làm cho bớt xấu hổ. Khi đến chợ, ngay ở cửa siêu thị thì gặp ngay ông tỉnh trưởng (Monsieur le maire) của tỉnh tao ở, đang đứng phát truyền đơn tranh cử cho nhiệm kỳ tới, ông ta chận tao lại và đưa những giấy trình bày những việc làm cũng như những việc sẽ làm nếu được đắc cử trong kỳ này. Tao bèn thoái thác rằng không để ý đến vấn đề chính trị vì đằng nào làm thì cũng thế thôi. Vừa nghe tao nói xong ông ta nổi giận đang dùng chữ “vous” với tao bèn đổi qua từ “toi”: mày đi làm cực khổ đóng thuế mà mày có biết tiền đó họ làm gì không? Đưá nào làm việc không được thì đuổi chúng nó về nhà đuổi gà cho vợ, chứ không thể đóng thuế để nuôi cơm chúng nó! Tao nhớ ra rồi, chúng mày là mấy thằng ngày xưa đến Pháp xin làm tị nạn chính trị CS phải không? Chính tao ký giấy tờ cho tụi mày để xin làm “carte refugié”, tụi mày hên lắm mới tha hương cầu thực chứ tỵ nạn chính trị cái khổ gì? kỳ này tao sẽ họp ở quốc hội (vì ông ta vừa là Maire, vừa là Deputé) đề nghị không cho đám VN chún gbay nhất là đám Nông Nghiệp làm chính trị nữa và đuổi về nước hết.
Bị thằng Tây nó mắng xong, buồn quá về nhà không dám kể lại cho vợ nghe, nhớ lại ngày xưa lúc còn học ở đại học Nông Nghiệp Sàigon khoản gnhững năm 1969-197, trường NN biến thành trung tâm biểu tình, từ đó xuất phát ra những cuộc biểu tình chống đối chính phủ và quân đội đòi phải bỏ sung không được chóng lại bọn Bắc Việt nữa, sinh viên đâu không thấy mà chỉ toàn là một lũ đầu trộm đuôi cướp, họp bàn với những thằng trí thức miền Nam ngu xuẫn thời bấy giờ như CTL, NNL, NBT… Tao có thằng bạn thiếu may mắn hơn chúng mình phải đi lính, ghé trường thăm tao nhìn thấy cảnh này nói: chúng mày được những thằng như tao hy sinh tính mạng, để yên họ ở nhà học để ngay sau khi đất nước thanh bình lại ngồi ăn trên đầu người khác, thấy chúng nó làm sai, đâm sau lưng chiến sĩ, chúng mày không dám làm gì để chống lại mà còn nói chúng tao là “đa số thầm lặng”, chúng mày là “đa số hèn nhát” mới đúng, mà đa số chúng mày là dân Bắc Kỳ di cư chống CS, đứng đó dương mắt ếch ra nhìn

Thôi các bác XNL, đừng có liên lạc với đám nông dân ấy nữa, không lẽ họp thành group chỉ để nói chuyện đàn bà, cơm áo, tuổi các bác còn hơi sức đâu để nói chuyện ấy nữa. Nhớ đến những ngày tha hương làm cu ly xứ người rất hận những thằng ngu như trong nhóm này

Quách Đại Thọ
Thu Paris, 2008

Tuesday, October 28, 2008

Thư ngỏ gửi ông Barrack Hussein Obama

Thưa ông Barrack Hussein Obama,

Hôm thứ bảy, 4/10/2008, tờ New York Times đã đưa ra một câu chuyện cho thấy rằng ông đã có mối quan hệ rất gần gũi với Bill Ayers hơn cả những gì ông đã thừa nhận trước đây. Trong khi vấn đề mối quan hệ này của ông là điều đáng quan ngại, nhưng điều đáng quan ngại hơn chính là ông đã lừa dối người Mỹ về điều đó.

Hôm 08/05/2008, tờ Chicago Sun đã tường thuật rằng hồ sơ FBI cho thấy là ông đã có mối quan hệ thật gần gũi với Tony Rezko hơn những gì ông đã thừa nhận trước đây. Trong một cuộc phỏng vấn, ông đã nói rằng ông chỉ gặp ông Rezko vài lần trong năm, thế nhưng hồ sơ FBI cho thấy là ông gặp ông ấy hàng tuần. Trong khi mối quan hệ này của ông là điều đáng quan ngại, nhưng điều đáng quan ngại hơn chính là ông đã lừa dối người Mỹ về điều đó.

Bài nói chuyện của ông tại Philadelphia hôm 18 tháng 3, 2008 về "chủng tộc" đã mâu thuẫn với lời tuyên bố của ông với ông Anderson Cooper hôm 14 tháng 3, khi ông cho rằng ông không bao giờ nghe mục sư Wright đưa ra những lời tuyên bố có tính tiêu cực về người Mỹ trắng. Việc ông tham dự nhà thờ Ba Ngôi trong 20 năm là điều đáng quan tâm, nhưng điều đáng quan tâm hơn là ông đã nói dối với người Mỹ hôm 14 tháng 3.

Trong buổi tranh luận lần đầu tiên với ông John McCain, ông đã nói rằng ông không bao giờ nói là ông sẽ gặp gỡ các nhà lãnh đạo của Cuba, Venezuela, Iran, và Bắc Hàn mà không có "những chuẩn bị" tại những cấp thấp hơn... Ông Joe Biden đã lập lại lời của ông trong buổi tranh luận của ông ấy với bà Sarah Palin... trong khi cuộn video từ cuộc tranh luận hôm tháng 2 vừa qua cho thấy rõ ràng là ông đã trả lời, "Tôi sẽ" cho câu hỏi về việc gặp gỡ những nhà lãnh đạo nêu trên trong vòng 12 tháng mà không cần bất cứ điều kiện tiên quyết nào. Trong khi sự xét đoán của ông về việc gặp gỡ những kẻ thù của nước Mỹ không cần điều kiện tiên quyết nào là điều đáng quan ngại, nhưng điều đáng quan ngại hơn là ông đã lừa dối người Mỹ trong cuộc tranh luận với ông McCain.

Hôm 14 tháng 7, 2008, ông đã nói rằng ông luôn luôn biết rằng gia tăng lực lượng sẽ thành công trong khi những cuộn video một năm trước đây cho thấy ông đã tuyên bố rằng gia tăng lực lượng sẽ không thành công. Trong khi sự xét đoán của ông về chiến lược quân sự như một tổng tư lệnh là điều đáng quan ngại, nhưng điều đáng quan ngại hơn là ông đã lừa dối người Mỹ hôm 14 tháng 7.

Bây giờ ông cho rằng lý do ông đã bỏ phiếu chống lại việc tài trợ cho quân đội là vì dự luật đã không bao gồm mốc thời gian rút quân trong khi những cuộn video của ông từ hơn một năm nay cho thấy rằng ông đã bỏ phiếu chống tài trợ vì ông muốn binh sĩ của chúng ta phải được rút về ngay lập tức... không phải trong vòng 16 tháng sau cuộc bầu cử 2008 như ông vừa tự nhận. Trong khi sự xét đoán của ông về việc rút quân một cách đơn phương trong năm 2007 là điều đáng quan ngại, điều đáng quan ngại hơn chính là ông đã lừa dối người Mỹ về lập trường của ông trước đây.

Ông tự nhận là ông có quá trình phối hợp làm việc với những người của đảng Cộng Hòa trong khi hồ sơ cá nhân cho thấy rằng chỉ có một dự luật ông đã bảo trợ cùng với một người thuộc đảng Cộng Hoà là ông Chuck Lugar... và dự luật đó đã thất bại. Hồ sơ cá nhân cho thấy rằng 97% ông bỏ phiếu phối hợp cùng với đảng Dân Chủ nhưng ông cũng có kỷ lục về bỏ phiếu tự do phóng khoáng nhất trong thượng nghị viện. Ông đã kết hợp với những người thuộc đảng Cộng Hòa chỉ có 13% số lần trong các cuộc bỏ phiếu của ông và trong 13% số lần đó chỉ xảy ra sau khi có sự đồng thuận từ đảng Dân Chủ. Trong khi điều quan ngại chính là ông đã thất bại để gộp cánh bảo thủ trong các hành động của ông trong lúc ông lại là người quá phóng khoáng, điều đáng quan ngại hơn chính là ông đã bóp méo sự thật.

Trong những cuộc tranh luận sơ khởi vào tháng Hai vừa qua, ông tự nhận đã nói chuyện với một "thủ lãnh" một trung đội ở Afghanistan vào ngày nọ, trong khi thật sự là ông đã bàn bạc từ năm 2003 với một thiếu úy, người chỉ vừa được đưa tới Afghanistan. Ông đã nói láo trong buổi tranh luận đó.

Trong những cuộc tranh luận vào mùa Xuân vừa qua, ông đã tự nhận mình là một 'giáo sư về luật Hiến Pháp', trong khi thật sự ông không bao giờ là một giáo sư về luật Hiến Pháp cả. Trong cuộc tranh luận sau cùng, ông đã thận trọng nói rằng ông đã 'dạy một lớp luật' và không bao giờ đề cập đến việc đã từng là một 'giáo sư luật Hiến Pháp'. Ông đã nói dối vào mùa Xuân vừa qua.

Ông và Joe Biden tự cho rằng John McCain đã bỏ phiếu chống lại việc tài trợ cho các nguồn năng lượng thay thế đến 20 lần, trong khi đó hồ sơ cá nhân cho thấy rằng ông McCain rõ ràng là đã bỏ phiếu chống lại các tài trợ cho các nhiên liệu sinh vật, đặc biệt là bắp... và ông ấy đã đúng... vì bắp quá đắt để dùng sản xuất ra chất ethanol, và dùng bắp để chế tạo ethanol sẽ gia tăng giá bắp từ $2 một thùng (dạ) lên $6 một thùng để làm thực phẩm. Ông đã bóp méo sự thật.

Ông và Joe Biden tự cho rằng John McCain đã bỏ phiếu cũng giống như hai ông để gia tăng thuế lên những ai có thu nhập chừng $42,000 một năm, trong khi hồ sơ bầu bán cho thấy rõ ràng là John McCain đã không hề bầu như ông và Joe Biden. Ông đã nói dối với người Mỹ.

Ông và Joe Biden tự cho rằng John McCain đã bỏ phiếu cùng với George W. Bush 90% số lần bầu, trong khi ông thừa biết rằng những người thuộc đảng Dân Chủ cũng bỏ phiếu 90% số lần cùng với Tổng Thống (kể cả Joe Biden) bỡi vì đại đa số các lần bầu chỉ là thủ tục. Ông là một trong số ít người đã bầu 90% số lần với Tổng Thống vì ông đã từng vắng mặt ở Thượng Viện kể từ ngày ông được chọn lên làm thượng nghị sĩ. Trong khi sự vắng mặt của ông trong các công việc ở Thượng Viện là điều đáng quan ngại, điều đáng quan ngại hơn là ông đã xoay ngược các sự kiện.

Ông đã không đóng một vai trò chủ động nào trong kế hoạch cứu nguy. Lý do ông đưa ra là thượng viện đã không cần đến ông trong khi lý do thực sự khiến ông đã bớt chủ động chính là do sự quan hệ mật thiết giữa ông với các nhân vật điều hành các công ty Fannie Mae, Freddie Mac, Contrywide, và Acorn...những người đã gây ra các vấn nạn tài chánh hiện nay...và tất cả họ đã đóng góp phần lớn vào quỹ vận động tranh cử của ông. Trong khi sự quan hệ của ông với những nhà điều hành này và sự bao che cho họ trong suốt 3 năm qua tại thượng viện của ông (cùng với Barney Frank, Chuck Schumer, Maxine Waters, và Chris Dodd) là điều đáng quan ngại, nhưng điều đáng quan ngại hơn là ông đã lừa đảo.

Ông đã quên đề cập đến việc chính ông đã đại diện cho Tony Rezko và công ty Acorn. Ông Tony Rezko, một người Ả rập và là bạn thân với ông, đã bị tố cáo gian lận giao dịch địa ốc ở Chicago khiến họ quịt hàng triệu tiền thuế từ chính quyền bang Illinois do các dự án đổi mới mà ông đã đứng ra bảo trợ như là một thượng nghị sĩ của tiểu bang...còn Acorn thì đã bị truy tố về tội gian lận cử tri, gạ gẫm cho vay tiền thiếu bảo chứng trong địa ốc, và đóng góp vận động tranh cử trái luật pháp. Tony Rezko đã đóng góp hàng trăm ngàn đô la cho các vận động chính trị của ông. Cá nhân ông đã dùng vị thế chính trị của mình để kiếm tiền từ cả hai Tony Rezko và Acorn và ông đã dùng Acorn để ghi danh hàng ngàn cử tri giả mạo cho đảng Dân Chủ và cho ông. Trong khi những mối quan hệ của ông với Rezko và Acorn là những điều đáng quan ngại, nhưng điều đáng quan ngại hơn chính là ông đã bỏ qua những sự kiện quan trọng về mối quan hệ giữa ông với họ cho người Mỹ được rõ.

Trong suốt cuộc vận động của ông, ông đã nói rằng: "người da trắng tiêu biểu." "họ bám vào súng và tôn giáo." "họ sẽ nói rằng tôi là người da đen." Ông đã đem ra con bài chủng tộc. Ông cố dán nhãn lên bất kỳ sự bình phẩm nào về ông đều có tính phân biệt chủng tộc. Chính ông đã chia rẽ người Mỹ.

Ông tự cho rằng ông sẽ giảm thuế 95% cho người Mỹ, nhưng ông đã quên nói cho họ biết rằng sự giảm thuế đó là sau khi ông lấy phần thuế giảm của Tổng thống Bush ra. Ông đã đòi hỏi sở hữu gần 1tỉ đô la...và vài triệu cho Acorn. Các chương trình xã hội của ông sẽ khiến nước Mỹ tốn 1000 tỉ đô mỗi năm và ông cho rằng việc giảm chi tiêu quân đội (100 tỉ đô đang dành cho Iraq) có thể đủ để bù trả được khoản đó. Trong khi kế hoạch kinh tế của ông gia tăng thêm 30% vào guồng máy chính quyền liên bang là điều đáng quan ngại, điều đáng quan ngại hơn là ông đang đánh lừa người Mỹ.

Sự tiêu hao nền kinh tế Mỹ do nguồn dầu ngoại nhập là 700 tỉ đô la mỗi năm (5% tổng sản lượng quốc gia), trong khi chiến tranh Iraq là 100 tỉ đô la (ít hơn 1% tổng sản lượng quốc gia). Ông đã bỏ phiếu chống lại bất cứ sự gia tăng tìm kiếm nguồn dầu nào trong vòng 3 năm qua và bất cứ sự mở rộng các cơ sở hạt nhân nào. Tuy nhiên, hôm nay ông lại nói rằng lúc nào ông cũng ủng hộ cho việc tìm kiếm thêm dầu và hạt nhân. Ông đang nói dối với người Mỹ.

Thưa ông Obama, ông đã nhận rằng ông 'đã thay đổi' ý kiến về việc vận động tài chánh công cho cuộc vận động bầu cử của ông cũng do vụ tiền được chi dùng của Ủy Ban Hành Động Chính Trị đảng Cộng Hoà vào năm 2004. Sự thật là Ủy Ban Hành Động Chính Trị đảng Dân Chủ vào các năm 2004, 2006 và 2008 đã chi tiêu nhiều hơn gấp hai lần so với Ủy Ban Hành Động Chính Trị đảng Cộng Hoà (đặc biệt George Soros và MoveOn.org). Ông đang nói dối với người Mỹ.

Thưa ông Obama, ông đã chẳng làm gì hết để chấm dứt những hành động của công đoàn thầy giáo vào các giáo sư đại học tại nước Mỹ. Họ đã loại trừ tôn giáo ra khỏi lịch sử của chúng ta. Họ dạy các chương trình phò đồng tính và bàn bạc tính dục cả với các học sinh lớp Một. Họ đem những quan niệm chính trị cá nhân vào lớp học. Họ làm mất thể diện cho những người bảo thủ. Họ tấy não con em chúng ta. Họ ở trong đấy chỉ cho chính họ chứ không phải cho nước Mỹ. Có phải ông đã miễn cưỡng để tố giác những hành vi của họ bỡi vì thầy cô/ giáo sư và Hiệp Hội Giáo Dục Quốc Gia đã đóng góp 25% tổng số tiền quyên góp cho Đảng Dân Chủ mà không một đồng cho đảng Cọng Hoà? Ông đã lừa dối người Mỹ.

Thưa ông Obama, Teddy Roosewelt đã từng nói từ trăm năm trước rằng chúng ta, những người Mỹ, trước tiên hãy nên nhìn lại cá tính của các nhà lãnh đạo chúng ta.

Cá tính của ông trông thật là tồi tệ. Trong khi ông đưa ra những lời giảng giải thật hay ho, những bài nói thật hấp dẫn, nhưng cá tính của ông đã không đi đôi với các từ ngữ đó. Nói nhưng không đi đôi với làm.

1/ Ông đã nói dối với người Mỹ. Ông đã nói dối nhiều lần. Ông đã bóp méo các sự việc. Ông đã chẻ các câu trả lời của ông y như một luật sư.

2/ Ông đã bóp méo hồ sơ lý lịch của ông McCain theo ngôn từ riêng của ông và trong các quảng cáo của ông.

3/ Ông đã liên minh với những người xấu xa để nhằm đạt được ý đồ chính trị cho cá nhân ông rồi ông lại đi nói láo về các liên minh đó.

4/ Ông đã chia rẽ người Mỹ về chủng tộc và giai cấp.

Bây giờ hãy để tôi so sánh hồ sơ nói láo, bóp méo sự thật, chiêu bài chủng tộc, và liên minh của ông so với ông John McCain: ông ấy là một anh hùng chiến tranh, tốt nghiệp Annapolis với "Quốc Gia Trước Tiên". Kinh nghiệm lãnh đạo trong quá trình hoạt động giống như tất cả 43 vị Tổng thống tiền nhiệm của Hoa kỳ, là một Sĩ quan Hải Quân với 22 năm phục vụ, 26 năm trên thượng viện. Nói thẳng và có cá tính độc lập. Đã tham gia 54% số lần bầu trong các dự thảo luật với đảng Dân Chủ. Không bao giờ đòi hỏi sở hữu riêng. Một thiếu sót duy nhất trong hồ sơ lý lịch của ông McCain là đã dự phần vào sự đổ bể của 'the Keating 5' cách nay 25 năm.

Thưa ông Obama, tại trường luật Harvard, ông đã học được rằng cứu cánh không biện minh được cho phương tiện. Ông đã học được rằng man khai, chứng gian, bất lương, xuyên tạc sự thật là không bao giờ được tha thứ. Tuy nhiên, sự bất lương của ông là không đếm xuể. Sự bất lương của ông còn lớn hơn nhiều so với sự bất lương đã tạo nên sự gièm pha và khai trừ của ông Bill Clinton. Sự bất lương của ông còn lớn hơn cả Scooter Libby. Ông thật đáng hổ thẹn.

Thưa ông Obama, đây là lúc cho tất cả người Mỹ chúng tôi đặt qua một bên những dị biệt về các vấn đề chính trị và bầu chống lại ông chỉ vì tính cách bất lương của ông. Đây là lúc cho tất cả người Mỹ chúng tôi đặt qua một bên những dị biệt về các vấn đề chính trị và bầu cho Nước Mỹ Trên Hết. Đây là lúc để người Mỹ bầu chọn sự lương thiện.

Bất cứ ai bầu cho ông sau khi biết được rằng ông là kẻ bất lương nên tự hổ thẹn lấy vì họ đã đặt những vấn đề chính trị cá nhân quan trọng hơn cá tính. Có thể nào cũng những người này sẽ bầu chọn chống lại Đức Kitô nếu phía chống lại Đức Kitô hứa hẹn sẽ làm cho họ trở nên giàu có? Liệu họ có đúc bê vàng trong khi Môisen ở trên núi cao? Liệu họ có thuê mướn nhân công nếu biết rằng những người này đã nói dối với họ trong cuộc phỏng vấn?.. Đương nhiên là không rồi. Vậy tại sao số người này lại bầu cho ông dù họ biết rõ rằng ông là người bất lương? Tại sao họ xí xóa sự bất lương của ông? Bỡi vì một số những người này lo sợ về tương lai, về kinh tế, và sự an toàn tài chánh của họ... Và ông đang khấn vái cho những nỗi lo sợ của họ bằng những lời hứa hẹn rỗng tuếch...và bỡi vì một ít người (đặc biệt giới trẻ của chúng ta) đã bị lôi cuốn bỡi phong cách tuyệt vời và những lời hứa của ông về 'sự thay đổi' cũng giống y như người Đức đã bầu cho Adolf Hitler vào năm 1932. Tính háo thắng/lòng đố kỵ của người Đức vào năm 1932 đã kiềm giữ họ lại để không còn có thể nhận ra Hitler là người sẽ phục vụ cho ai. Họ yêu chuộng phong cách của ông ấy. Tính háo thắng và lòng đố kỵ cũng đang kiềm giữ nhiều người Mỹ không còn nhận biết ra ông... chính cái phong cách đã ngụy trang tính bất lương của ông... nhưng nhiều người trong chúng tôi biết rõ ông thật sự phục vụ cho ai... và chúng tôi sẽ không ngừng phơi bày ra mỗi ngày ông là ai, và nếu cần chúng tôi sẽ phơi bày mãi mãi.

Thưa ông Obama, ông là người bất lương. Bất cứ ai bầu cho ông là thừa nhận sự bất lương.

Thưa ông Obama, người Mỹ không thể tin được rằng ông sẽ đặt nước Mỹ lên trên hết trong các quyết định của ông về tương lai.

Thưa ông Obama, ông không phải là "điều thay đổi" mà người Mỹ xứng đáng được hưởng. Chúng tôi không thể tin vào ông.

Thưa ông Obama, ông chưa sẵn sàng và chưa thích hợp để trở thành một tổng tư lệnh.

Thưa ông Obama, ông John McCain không có nhiều tiền như quỹ vận động của ông để có thể bác bỏ tất cả các tuyên bố sai lạc của ông. Và cho dù lý do nào, các phương tiện truyền thông giòng chính cũng sẽ không trình bày đủ hay tìm tòi những lời nói láo, sự xuyên tạc, bẻ lời, liên minh xấu, chiêu bài chủng tộc, thiếu kinh nghiệm lãnh đạo nghiệp vụ, và tính nết bất lương của ông. Các phương tiện truyền thông đang làm chệch hướng sự quan tâm của chúng tôi đối với các mối quan hệ xấu xa của ông và quên bẵng đi sự việc là ông đã nói láo về các mối quan hệ đó. Sự việc mà ông đã nói láo này còn quan trọng hơn nhiều so với chính các mối quan hệ đó...cũng giống như với ông Bill Clinton và Richard Nixon...Monica và Watergate thật ra cũng không phải là xấu xa gì vì vấn đề là những người đàn ông ấy đã nói láo về các sự kiện... đã đưa ra chứng gian... khai man... các mối quan hệ và các xét đoán của ông chính nó đã tồi tệ rồi...nhưng những lời dối trá của ông còn tồi tệ hơn thế nữa.

Do vậy, bằng việc in lại bảng ghi nhớ này, tất cả những ai đọc bảng ghi nhớ này được yêu cầu phải gửi nó đến những người khác trong nước Mỹ trước khi quá trễ. Chúng ta cần làm công việc mà các phương tiện truyền thông sẽ không làm cho. Chúng ta cần bày tỏ ra những điều bất lương của ông hầu cho mọi người trong nước Mỹ hiểu ra rằng ông là người như thế nào trước ngày bầu cử.

Thưa ông Obama, trong một nền dân chủ, chúng ta nhận được cái mà chúng ta xứng đáng nhận. Và mong rằng Chúa sẽ giúp nước Mỹ nếu chúng tôi chỉ xứng đáng nhận ông.

Michael Master
McLean , Virginia

(Chuyển ngữ Thẩm Vân)

Monday, October 27, 2008

Truyền Thông Mỹ Và Cuộc Tranh Cử


... Chỉ cần giữ sự tỉnh táo để hiểu là có rất nhiều chuyện coi dzậy mà hổng phải dzậy ...

Ngay từ khi ngôi sao Obama xuất hiện, ông đã chinh phục được ngay cảm tình - nói cho đúng hơn - chiếm được niềm tin tuyệt đối của phe cấp tiến (thiên tả, liberal) đặc biệt trong giới truyền thông và giới trí thức khoa bảng với một rổ bằng cấp viết tắt mà chẳng ai hiểu là gì. Kiểu như PhD, mà có người hiểu là Phở Dở.
Vô tình hay cố ý, họ tự biến thành những cái loa phổ biến lại tất cả những gì ông Obama nói, nức nở ca tụng gần như mù quáng, cố lờ đi những sai lầm hay khoác lác của ông, bênh vực ông và tiếp tay đánh phe Cộng Hoà không nương tay.

Chuyện điển hình mới nhất là thái độ của truyền thông đối với bà Thống Đốc Sarah Palin, ứng viên phó tổng thống của đảng Cộng Hoà.

Sự đánh phá của báo chí thật mạnh bạo đối với bà Palin, người mà giới truyền thông nhìn thấy ngay là một mối nguy lớn cho cấp tiến, chẳng những cho cuộc bầu cử năm nay, mà còn là trong tương lai lâu dài. Chỉ cần bà Palin làm phó TT trong 8 năm hay 4 năm thì bà sẽ là một ứng viên tổng thống với triển vọng rất lớn cho Cộng Hoà. Nếu liên danh McCain-Palin thắng năm nay thì sẽ có nhiều hy vọng Cộng Hoà sẽ nắm quyền một lèo trong mười sáu năm tới, và cũng đi vào lịch sử như là đảng đã giải phóng được phụ nữ b 7857;ng hành động thật sự chứ không phải bằng miệng lưỡi như phe Dân Chủ, là phe đã bác bỏ bà Hillary.

Khi ông Obama mới xuất hiện và lo chạy đua với bà Hillary, cũng như sau khi thắng bà này rồi và phải quay qua chạy đua với ông McCain, thì vấn đề kinh nghiệm được đặt ra. Ông Obama tổng cộng có quá trình 6 tháng làm nhân viên thiện nguyện cộng đồng (community organizer) cho một khu chung cư dân da màu tại Chicago, 8 năm thượng nghị sĩ tiểu bang Illinois đại diện cực tả cho một khu dân da đen phía nam ngoại ô Chicago, và 2 năm thượng nghị sĩ Thượng Viện Mỹ. Một quá trình mỏng hơn trang giấy báo quý vị đang đọc. Thua xa bà Hillary và ông McCain. / SPAN>

Nhưng không sao. Truyền thông giải thích rằng kinh nghiệm không quan trọng. Không ai có thể nói rằng mình có sẵn kinh nghiệm làm tổng thống.


Đến khi bà Palin xuất hiện thì cũng chính giới truyền thông và giới trí thức ủng hộ Obama hết hồn la hoảng ngay là… bà này chẳng có kinh nghiệm gì hết. Nguy quá !

Báo cấp tiến Washington Post chính thức viết bài ủng hộ Ông Obama trong số ra ngày 17/10. Dĩ nhiên. Tờ báo viết : "Vâng, chúng tôi có những dè dặt và lo ngại, hầu như không tránh được, vì kinh nghiệm tương đối ngắn ngủi của ông Obama trên chính trường quốc gia. Nhưng chúng tôi có những hy vọng rất lớn".

Cũng trong bài này, tờ báo biện minh không thể ủng hộ ông McCain được vì nhiều lý do, một lý do quan trọng là việc ông này đã lựa bà Palin đứng cùng liên danh, một người "chưa sẵn sàng làm tổng tư lệnh".

Bàn theo kiểu Mao Tôn Cương bàn truyện Tam Quốc Chí, thì ta có thể thấy rõ đối với báo WP, cả ông Obama lẫn bà Palin đều không có kinh nghiệm gì cả, nhưng báo này ủng hộ Obama vì với ông này thì WP có những hy vọng rất lớn.

Làm như thể khi ứng cử tổng thống, kinh nghiệm không cần mà chỉ cần hy vọng, nhưng khi ứng cử phó thì không thể hy vọng được nữa mà kinh nghiệm trở thành yếu tố sinh tử. Thế thì ai là người lấy quyết định nhấn nút bom nguyên tử ? Tổng thống hay phó tổng thống ?

Cách suy nghĩ và lý luận này thật quái lạ, không thể giải thích nổi. Có lẽ áp dụng lý trí hay toán học kiểu 1+1=2 không còn thích hợp nữa (cho dù có bằng Phở Dở), mà phải tìm câu giải thích qua niềm tin trong một tôn giáo mới.

Khi Đấng Tiên Tri Obama nói sẽ đi trên mặt nước được thì tất cả các đệ tử phải tin là được. Bà Palin không phải là Đấng Tiên Tri, do đó không thể so sánh được, và bà không thể đi trên mặt nước được.

Và để chứng minh cái thiếu kinh nghiệm nguy hiểm này, hai ký giả Charles Gibson của ABC và Katie Couric của CBS, khi được phỏng vấn bà, đã giăng bẫy, hỏi bà những câu hỏi mà không ai có thể trả lời được.

Kiểu như Gibson hỏi bà "nghĩ sao về chủ thuyết Bush", một chủ thuyết chỉ có trong trí tưởng tượng của các ký giả, và ngay trong giới ký giả cũng có ít ra là năm cách diễn giải "chủ thuyết" đó. Vì không trả lời vào câu hỏi mơ hồ này, bà Palin bị báo chí rêu rao cả tháng trời liền, giống như bà là người u tối nhất thế giới.

Hay như Couric hỏi bà "đọc báo nào". Trong tư thế một chính trị gia, dĩ nhiên bà không muốn có vẻ thiên vị, nhất là khi các báo lớn đều là những tờ báo chuyên bôi bác bà, nên trả lời loanh quanh, không chịu tiết lộ. Thế là báo chí làm rùm beng như thể bà Thống Đốc tiểu bang lớn nhất Mỹ này mù chữ, chưa bao giờ biết đọc báo là gì.


Trong khi giới truyền thông lớn đánh bà, thì giới truyền thông lá cải cũng nhẩy vào tham chiến. Các blogs trên internet, và các báo chợ, tố đủ chuyện nhơ nhớp về đời tư của bà. Như con gái út của bà thực sự là con của con gái bà, tức là cháu ngoại của bà. Nhưng vì cô này vị thành niên và chưa chồng, nên bà Palin hy sinh nhận làm con mình để tránh tiếng xấu.

Con một dân biểu Dân Chủ của Tennessee (mới bị FBI bắt), một đệ tử trung kiên của Đấng Tiên Tri, trí thức với đủ loại bằng cấp của đại học Tennessee, tìm được cách chui vào hộp thư email của bà, mau mắn phổ biến ngay trên internet, và cả ngàn ký giả chui vào tìm rác. Cũng may cho bà, chẳng thấy gì đáng nói (một bài học cho các quý vị dân cử : nhớ đừng để hình bậy bạ trong email nhé).

Trong 25 đêm liền sau khi bà Palin được đưa ra là ứng viên phó TT, các chương trình hài hước Late Show của David Letterman và Tonight Show của Jay Leno mang bà ra làm trò cười 180 lần, ông McCain 106 lần, ông Obama 26 lần, và ông Biden 16 lần.

Chương trình Saturday Night Live (SNL) của đài truyền hình NBC tuần nào cũng mang bà Palin lên chọc quê. Sau đó được gửi vào mạng NBC và YouTube cho thiên hạ tiếp tục coi cả triệu lần trên internet. Một màn hài của SNL thậm chí còn ám chỉ không những con gái út của bà chính là cháu ngoại của bà, mà tệ hơn nữa, ông bố của đứa bé không ai khác hơn là … chồng bà Palin. Một gia đình loạn luân hiếm thấy !

Sau khi bị chỉ trích là phe đảng quá lộ liễu, chương trình SNL cho lên đài một chương trình chọc quê phe Dân Chủ, cho có vẻ công bằng. Màn hài này tố đảng Dân Chủ đã bị tài phiệt thiên tả George Soros mua rồi. Màn hài này lên đài được đúng một đêm, rồi sau đó bị thu hồi ngay, không cho chiếu trên mạng nữa. Lý do là "không hợp với tiêu chuẩn của đài NBC".

Bôi bác gia đình bà Palin loạn luân thì ô-kê, nhưng đụng đến đảng Dân Chủ là không hợp tiêu chuẩn. Tiêu chuẩn gì ?

Hình ảnh bà Palin mà truyền thông đưa ra được thể hiện rõ ràng như một mụ nhà quê ngớ ngẩn, xuất thân trong một gia đình loạn luân, làm thị trưởng một cái làng mà dân số chỉ bằng một phần mười số dân coi đá banh trong một sân vận động mỗi cuối tuần.

Rồi mọi người mong chờ cuộc tranh luận giữa bà Palin và ứng viên phó tổng thống của Dân Chủ, thượng nghị sĩ Joe Biden.

Một bà nhà quê u mê đối chất với một cáo già chính trị, đã làm thượng nghị sĩ từ khi bà Palin còn học tiểu học, nếu bà có đi học ! Bảo đảm sẽ bị Biden ăn tươi nuốt sống. Các báo cấp tiến còn khuyến cáo Biden nhẹ tay một chút để tránh mang tiếng vũ phu.

Kết quả hơn bẩy chục triệu người đã có dịp thấy hình ảnh của truyền thông phổ biến ra rõ ràng không giống hình ảnh họ nhìn thấy tận mắt. Bà Palin đã chứng minh là người đàn bà đảm đang, lo được cho gia đình với 5 con, mà vẫn là thống đốc một tiểu bang lớn. Đồng thời cũng là người học bài rất nhanh, đối đáp rất mau, vừa đánh rất đau vừa cười rất tươi, ăn nói bình dân giản dị, không có kiểu đao to búa lớn. Chẳng có gì thất thế so với cáo già Biden. Đã vậy lại đẹp đ ;ẽ, duyên dáng, có vẻ rất thực. Khác xa bà Hillary trên đủ mọi phương diện.

Đó là điều người dân thường chúng ta nhìn thấy. Không giống như nhận định của giới truyền thông.

Một bà ký giả cấp tiến phán quyết "bà Palin không bị té dập mặt, coi như giỏi lắm rồi". Một bà khác ví bà Palin với một đứa con nít mới biết đi. Bước chập chững vài bước mà không té, được cả nhà vỗ tay hoan hô.

Các báo và đài truyền hình lớn đồng loạt phê điểm ông Biden thắng lớn, như là một chính trị gia già dặn, kinh nghiệm, chững chạc, uy tín, nắm vững vấn đề, có vẻ như một giáo sư đang đối chất với cô nữ sinh không thuộc bài. Vì ông đã liên tục sổ ra hàng loạt chi tiết, thống kê, chứng tỏ dứt khoát ông nắm vững đủ mọi vấn đề một ngàn phần trăm.

Hơn bà Palin xa lắc, dĩ nhiên. Mà có thể hơn cả các đồng nghiệp McCain và Obama luôn không chừng.

Một anh ma gà nào chẳng ai biết, đã khui ra là hầu hết những chuyện ông Biden nói đều là… nói sai, nói nhầm, hay nói láo. Và phổ biến trên mạng. Cái anh chàng này đưa ra tổng cộng 22 bằng chứng Biden nói láo hay nói sai.Chúng ta không cần biết hết mà chỉ cần đọc câu chuyện tiêu biểu vui nhất :

Ông Biden quảng bá tính bình dân của mình bằng cách nói bà Palin chỉ cần đi với ông đến tiệm ăn bình dân tên là Katie's Restaurant ở Wilmington của tiểu bang Delaware mà ông vẫn thường ăn thì sẽ có dịp hỏi những người khách hàng ở đây về đời sống kinh tế hàng ngày của họ. Một thượng nghị sĩ thâm niên cao sang như vậy mà vẫn chịu khó đi ăn nhà hàng bình dân đầu phố để hiểu rõ đời sống dân tình. Đáng phục thay.

Vấn đề là nhà hàng này đã đóng cửa từ hơn hai chục năm hay ba chục năm rồi, không ai nhớ rõ. Ông vua phóng đại Biden vẫn chứng nào tật nấy.

Cũng như ông Biden chê TT Bush và McCain đã thiếu khả năng lãnh đạo, leadership, như TT Roosevelt, bằng câu nói bất hủ "khi cơn khủng hoảng tài chánh năm 1929 xẩy ra, TT Roosevelt đã lên ngay đài truyền hình trấn an thiên hạ". Vấn đề là cuộc khủng hoảng xẩy ra năm 1929 là năm ông Herbert Hoover làm tổng thống chứ chưa phải l à Roosevelt, và khi đó thì truyền hình cũng chưa được quần chúng hoá, còn đang trong phòng thí nghiệm. Roosevelt đắc cử TT năm 1932, nhậm chức đầu năm 1933 và truyền hình chỉ trở thành thịnh hành vào cuối thập niên 30 đó !

Những chi tiết này tuyệt nhiên không thấy các báo hay đài truyền hình nói gì nhiều. Tưởng tượng bà Palin hay ông McCain mà phạm những lỗi lầm ấy thì bảo đảm từ đó cho đến ngày bầu cử, không ngày nào là không thấy bình luận về sự u tối của bà nhà quê Palin hay về sự lẩm cẩm của cụ già McCain trên trang nhất của tất cả mọi báo lớn hay trong tất cả các chương trình của truyền hình.

Một câu chuyện khác rất tiêu biểu.

Ông Biden có con trai lớn làm luật sư trong ngành quân pháp. Tháng Chín vừa qua, anh bị điều động đi Iraq. Ông Biden không bỏ lỡ dịp quảng bá rầm rộ. Trong ngày Đại Hội Đảng Dân Chủ, anh này được đưa ra trước đại hội để đọc một bài diễn văn ngắn giới thiệu bố, ứng viên phó TT Joe Biden. Cả hội trường đứng dậy vỗ tay hoan hô, nhìn cảnh bố con ôm nhau, với ông Biden rơm rớm nước mắt. Báo chí nức nở ca ngợi tinh thần yêu nước, sự can đảm sẵn sàng hy sinh mạng sống của anh, dù anh là sĩ quan quân pháp, qua Iraq làm việc văn phòng. Và cảm phục ông Biden đã không tìm cách cho con trốn lính.

Cứ cho là hợp tình hợp lý đi.

Bà Palin cũng có con trai lớn, được điều động đi Iraq cũng trong tháng đó, trước con ông Biden có mấy ngày. Anh là binh nhì trong một đơn vị tác chiến. Bà Palin kín đáo hơn, không hò hét om sòm. Trong ngày Đại Hội Đảng Cộng Hoà, bà chỉ có một câu ngắn gọn nói về anh này sắp đi Iraq. Và anh này cũng không lên đọc diễn văn gì hết, chỉ lên khán đài cùng với cả gia đình vẫy tay chào thiên hạ sau khi bà Palin đọc xong bài diễn văn.

Phản ứng của báo chí ?

Một bà ký giả viết bài nặng nề chỉ trích bà Palin đã công bố chuyện con trai qua Iraq để lấy điểm chính trị. Bà Palin vì tham vọng cá nhân đã sẵn sàng mang mạng sống của con mình ra làm mồi nhử để lấy phiếu. Theo bà ký giả này thì bà Palin đã nhắc nhở cho quân du kích Al Qaeda tại Iraq biết để họ tìm cách giết con bà. Dù sao thì bà Palin cũng là một người nổi tiếng, giết được con bà sẽ gây tiếng vang cho quân khủng bố.

Kể cũng lạ ! Cùng một câu chuyện tương tự, mà hai phản ứng hoàn toàn khác biệt. Sao không thấy bà ký giả này đặt vấn đề Biden mang mạng sống của con ra làm mồi lấy phiếu khi ông này đưa con mình ra đọc diễn văn trước cả triệu người nhỉ ?

Công bằng mà nói, bà Palin không phải là cáo già chính trị như bà Hillary, cũng không phải là bà Carly Fiorina, cựu chủ tịch tổng giám đốc hãng điện tử Hewlett-Packard. Nhưng dù sao thì cũng không phải là một bà bán bông giấy tại chợ trời sáng chủ nhật như truyền thông mô tả. Bà là thống đốc tiểu bang lớn nhất Mỹ, được sự ủng hộ của hơn 80 % dân Alaska và quản lý một ngân sách gần hai tỷ đô la. Trong 49 tiểu bang còn lại, không có thống đốc nào đạt được mức hậu thuẫn ấy !

Sự thiên vị của truyền thông chẳng phải chỉ giới hạn ở bà Palin. Mới đây nhất là câu chuyện anh "Joe The Plumber".

Trong cuộc tranh luận tối 15/10 vừa qua, những người theo dõi cuộc đấu khẩu bất ngờ đã được làm quen với anh "Joe The Plumber". Cái tên này được cả hai ứng viên McCain và Obama đưa ra và nhắc đi nhắc lại tổng cộng 26 lần. Cả hai ứng viên thậm chí còn nhìn thẳng vào ống kính truyền hình và gọi "anh Joe ơi, nếu anh có theo dõi chúng tôi …" Nhiều người dĩ nhiên thắc mắc không hiểu đầu đuôi câu chuyện thế nào, anh này là ai, làm gì để tự nhiên nổi lên như cồn, trở nên một nhân vật quan trọng như vậy.

Anh Joe The Plumber này tên thật là Samuel Joe Wurzelbacher, một anh thợ sửa ống nước. Trong khi ông Obama đi vận động ở Ohio thì gặp anh. Anh chất vấn ông Obama. Đại cương anh nói làm nghề sửa ống nước mấy chục năm, dành dụm được ít tiền, đang tính sang năm sẽ mua lại cái công ty nhỏ anh đang làm. Khi đó thì lợi tức của anh có thể vượt qua 250000 đô một năm, và như vậy có phải ông Obama sẽ tăng thuế của anh lên không (cũng là câu hỏi của khá nhiều ông bà chủ các tiệm phở, tiệm băng nhạc tại khu Bolsa đã làm hơn số ti̓ 3;n này). Ông Obama hứa cắt thuế cho 95 % dân Mỹ và sẽ tăng thuế cho những ai làm trên 250000.

Ông Obama trả lời đại khái ông không muốn trừng phạt (punish) sự thành công của anh Joe, nhưng ông muốn san sẻ sự giàu có cho tất cả (spread the wealth).

Câu chuyện được ông McCain mang vào cuộc tranh luận. Phe Dân Chủ lập tức ý thức tính chất cực kỳ nguy hiểm của hình ảnh anh Joe : một người cong lưng đi làm kiếm tiền cả đời, đến gần cuối đời khấm khá một chút là bị Nhà Nước cưỡng chiếm công lao qua sưu cao thuế nặng để chia lại cho những người nghèo hơn, hay những kẻ không chịu cố gắng làm ra tiền tự nuôi thân. Có vẻ nặng mùi xã hội chủ nghĩa quá.

Các báo cấp tiến liền xúm vào bới móc đời tư để bôi bẩn anh Joe này. Anh bị tố là dân Cộng Hoà giả danh thợ thuyền (tội nặng lắm vì Cộng Hoà thì không thể là thợ thuyền được), trốn thuế (anh có khai báo là còn thiếu thuế khoảng một ngàn đô, như rất nhiều người Mỹ khác), bằng hành nghề hết hạn mà chưa gia hạn lại (tức là không còn là thợ nữa - tội mạo danh), vừa ly dị với bà vợ (gia đình bê bối), lại còn là bà con xa với một ông chủ ngân hàng cách đây hai chục năm bị ra toà vì tội biển thủ tiền trong ngân hàng c #7911;a mình. Báo chí phụ họa theo luận điệu khinh rẻ mỉa mai của các ông Obama và Biden : thợ sửa ống nước mà làm tới hơn 250000 ?

Những tấn công cá nhân này chẳng những có tính nhỏ mọn, mà quan trọng hơn nữa, đã đánh sai mục tiêu trong khi phe lờ nhiều nhân vật cực kỳ mờ ám trong sự nghiệp của Obama.

Vấn đề cá nhân anh Joe này là ai, tốt hay xấu, không quan trọng. Cái hình ảnh một người lính thợ cong lưng đi làm cả đời rồi bị Obama sung công tài sản (theo các chuyên gia thuế khoá, anh ta có thể bị thuế lên đến 60 % mức lợi tức của mình) chia lại cho người khác mới là điểm quan yếu, làm rất nhiều người Mỹ trong cùng tình cảnh của anh Joe - rất nhiều tại các tiểu bang xôi đậu vòng đai đại hồ - phải suy nghĩ lại trước khi bỏ phiếu cho Obama. Đây là điểm chính yếu nguy hại nhất cho phe Dân Chủ và chính vì vậy mà anh Joe n ày lập tức bị đánh phủ đầu, không khác gì trường hợp bà Palin.

Nhưng khi đánh anh như vậy, họ lại đặt ra vấn đề khác : thế không ai có quyền chất vấn Đấng Tiên Tri sao ? Chỉ hỏi ông ta một câu hỏi không hợp nhĩ là bị bới móc đời tư ra để làm nhục sao ? Tính dân chủ của đảng Dân Chủ như vậy sao ?

Sự thiên vị của truyền thông cấp tiến quả lộ liễu, đến độ chính họ cũng chẳng thèm che giấu, e lệ gì nữa. Như nàng Kiều khi đã qua năm thứ 16 !

Đài NBC đã được gọi là đài New Barack Channel. Báo New York Times đã được coi như cơ quan ngôn luận chính thức của Obama. Newsweek đưa hình Obama lên trang bìa 8 lần trong năm qua, trong khi McCain được lên 2 lần.

Ký giả Chris Mathews của truyền hình MSNBC thú nhận mỗi lần nghe Obama nói là khí huyết trong người ông chạy rần rần từ chân lên đầu. Kiểu như Trương Tam Phong vận nội công ? Ông phán quyết ông Obama là một siêu nhân chỉ giáng thế một lần trong mỗi thế hệ, và tất cả chúng ta phải tạ ơn Thượng Đế đã cho chúng ta cái cơ may sống trong cái thế hệ này, khi siêu nhân Obama giáng thế.

Một thống kê cho thấy 80 % các ký giả đã gửi tiền yểm trợ cho Obama, 10 % cho McCain, và 10 % không cho ai hết.

Hollywood cũng nhẩy vào cuộc chiến. Một tháng trước ngày bầu cử, đạo diễn Oliver Stone tung ra phim "W", một phim bôi bác TT Bush thậm tệ. Không thể nào căn đúng thời điểm hơn. Trong khi đó hãng Warner quyết định không phát hành phim "Hanoi Hilton", một phim đề cao McCain, cho đến sau ngày bầu cử, với lý do : "tránh gây ảnh hưởng cho cuộc bầu cử".

Nền tảng của chế độ dân chủ là sự hiểu biết của quần chúng. Và quần chúng chỉ có được sự hiểu biết qua các phương tiện truyền thông. Báo chí là nguồn gốc tin tức.

Chúng ta muốn am tường tình hình chung quanh bắt buộc phải đọc báo, đọc tin tức cũng như đọc các bài bình luận, xem truyền hình. Chỉ cần giữ sự tỉnh táo để hiểu là có rất nhiều chuyện coi dzậy mà hổng phải dzậy. Nếu không chịu hiểu thì cứ ráng chịu ! (20/10/2008) .
Vũ Linh, HoaTựDo, 20/10/2008

Obama: Chuyện Lạ Chỉ Có ở Mỹ


Cuộc chạy đua vào tòa Bạch Ốc năm 2008 này, đang được truyền thông báo chí gọi là mùa bầu cử lịch sử. Là vì, đây là lần đầu tiên trong lịch sử Hoa Kỳ, một chính đảng Mỹ, đảng Dân Chủ, đã đề cử một người Mỹ da mầu, ra làm ứng cử viên Tổng Thống Hoa Kỳ: đó là ông Barrack Obama.
Vậy Barack Obama là ai? Tài năng, đức hạnh như thế nào để được chọn lựa?
Giữa thế kỷ thứ 20, một người đàn ông Phi châu, thuộc gia đình tương đối khá giả trong xứ nghèo khổ Kenya, được gởi sang Hoa Kỳ, du học tại Hạ Uy Di. Đó là ông Barack Obama Sr. Tại đây, ông đã gặp một cô gái Mỹ da trắng, tên là Ann Stanley Dunham, cũng từ tiểu bang Kansas sang theo học tại đây. Không biết ông Obama Sr này, có võ công, bản lãnh độc đáo như thế nào, mà cô Ann phải lòng. Phải lòng nặng. Rồi có bầu, hạ sanh được một mụn con trai năm 1961, đặt tên là Barry Obama.

Barry được 1 tuổi, thì ông dân chơi Obama Sr quất ngựa chuối, bỏ về Kenya bên Phi Châu với vợ con ông. Tại đây, với nhúm sở học tại Hạ Uy Di, ông Obama có việc làm tốt, sắm xe hơi lái chơi, trong khi đa số đồng bào ông đi chân không, chăn bò chăn dê. Ông liên tục trước sau, cưới thêm hai đời vợ nữa, sanh con đẻ cái, nghiện rượu nặng. Rồi ông tử nạn khi đang say rượu lái xe, năm ông 46 tuổi.

Ở lại Hạ Uy Di, năm 1966 cô Ann đã tái giá với một người đàn ông Nam Dương sang làm việc tại đây, ông Lolo Soetoro. Năm 1967, ông Soetoro này đưa hai mẹ con cô Ann và Barry Obama trở về quê của ông ta, tại Djakarta, Indonesia. Tại đây, chú bé Barry Obama được đổi khai sanh lại, lấy tên là Barry Hussein Soetoro, quốc tịch Nam Dương, và cho đi học tại một trường tiểu học Hồi Giáo Muslim tại đây... Sang năm sau, bà Ann Soetoro lại hạ sanh được một cô con gái, đặt tên là Maya Kasandra Soetoro, em cùng mẹ khác cha với Barry Hussein Soetoro, tức Barrack Obama ngày nay. Sau đó, Barry Hussein Soetoro được mẹ gởi về Kansas Hoa Kỳ, cho bà ngoại Madelyn Dunham nuôi nấng. Tại đây, cậu bé mẹ gốc Kansas, cha gốc Kenya này, lại được đổi tên lại một lần nữa, thành Barack Hussein Obama, và cho đi học.

Học hết trung học tại Kansas, Barack Hussein Obama được bà ngoại gởi vào học luật tại Đại học Havard Hoa kỳ. Tại đây, anh quen biết một người bạn gái da đen, cô Michelle L. Robinson. Hai người đi đến hôn nhân, và dọn về làm lễ cưới tại quê vợ ở Chicago Illinois. Đám cưới được tổ chức tại nhà thờ Tin lành Trinity United Church ở Chicago, quê hương của cô vợ Michelle Obama. Đứng chủ lễ cưới, không ai khác hơn là ông Mục sư nổi tiếng Jeremiah Wright. Ông này rất nổi tiếng vì tinh thần chống đối và mạt sát lại chính quốc gia Hoa Kỳ, nơi mà ông sinh ra, lớn lên, và đang hưởng thụ một cuộc sống sung túc trưởng giả. Câu nói bất hủ của ông, đã được truyền thông báo chí Mỹ lập đi lập lại nhiều lần, là câu ông bô bô thuyết giảng trên bục nhà thờ: “Chính quyền muốn chúng ta nói God Bless Ameria? Không, Không Không. God Damn America, God Damn America ..” !!! Chuyện chỉ có thể xảy ra ở Hoa Kỳ... Mục sư Jeremiah Wright là sư phụ, đỡ đầu nếp sống tín ngưỡng, tinh thần và xã hội của vợ chồng Obama trong suốt hơn 20 năm trời. Chính mục sư Wright cũng đã là người đứng làm chủ lễ rửa tội cho hai mụn con của Barack Hussein và Michelle Obama.

Suốt đời Barack Hussein Obama, lúc nào anh ta cũng có quới nhân phò trợ. Hay nói cho rõ hơn, lúc nào cũng có một nữ quới nhân phù trợ. Từ tấm bé ở Honolulu Hawaai, cho đến thủ đô Djakarta Nam Dương, anh chàng sống dưới sự che chở của bà mẹ Ann Obama, rồi Ann Soetoro. Giai đoạn thứ nhì trong đời, anh được sự chăm sóc của bà ngoại Madelyn Dunham, một phụ nữ da trắng ở Kansas. Và sau cùng là, hiện nay, anh ta đang là phò mã, sống nương náu trong cộng đồng người Mỹ gốc Phi châu ở Chicago, nơi chôn nhau cắt rốn của gia đình bên vợ.

Khi tường thuật hay bình luận về sinh hoạt bầu cử, truyền thông báo chí Mỹ thường chia cử tri của toàn nước Mỹ ra làm nhiều khối chính. Như khối cử tri da trắng, khối cử tri da mầu gốc Phi Châu (African American), khối cử tri gốc Latino, khối cử tri phụ nữ, khối cử tri gốc Cuba v. v v ... Sức mạnh tinh thần của khối cử tri African-American, là thành tích đấu tranh nhân quyền. Lịch sử nước Mỹ ghi rõ: cử tri da mầu gốc Phi Châu, là cháu chắt hậu duệ của những người da đen Phi Châu, mà hai ba thế kỷ trước, đã bị tàu buồm của dân da trắng lùng bắt, chở sang bán làm nô lệ ở Tân bán cầu. Những người này đã sống nhiều thế hệ lầm than khổ nhục, đã đổ máu ra đấu tranh cho nhân quyền, để có được như ngày hôm nay. Người da đen gốc Phi Châu tranh đấu cho nhân quyền nổi tiếng nhất, là Tiến sĩ Martin Luther King Jr. Sinh nhật của ông đã được Quốc Hội Mỹ chấp nhận là một ngày quốc lễ của Hoa Kỳ.

Nếu nhận diện khối cử tri African-American theo giá trị tranh đấu nhân quyền này, thì anh chàng Barack Hussein Obama không phải là thành viên của họ. Vì chính anh ta là sản phẩm của một cuộc tình du dương nóng bỏng bên sóng nước Hạ Uy Di, giữa một cô gái “hippy” da trắng và một người đàn ông lãng tử đến từ Kenya (Fox News “Obama Chronicle”, Oreilly 9/15/08). Không có bị bắt bớ, không phải làm nô lệ, không cực khổ phấn đấu cho nhân quyền. Nói một cách chính xác, anh ta là một người Kenyan American, đang làm phò mã trong cộng đồng đông đảo cử tri gốc African American ở Chicago, Illinois.

Sáu năm trước đây, chị Michelle Obama đã dung dăng dung dẻ nắm tay chồng đi vận động tranh cử, khi Barack Hussein Obama tham dự cuộc đua vào Nghị Viện tiểu bang Illinois. Và 4 năm trước đây, anh ta lại cũng đã tranh cử vào ghế Thượng Nghị Sĩ của tiểu bang Illinois trên Thượng Viện Hoa Kỳ. Cộng đồng đông đảo cử tri gốc African American ở Chicago, Illinois đã tích cực yểm trợ cô con gái Michelle của họ, bằng cách đẩy phò mã Obama đến thắng cử.

Năm 2004, đảng Dân Chủ Hoa Kỳ đã mở Đại Hội để đề cử TNS John Kerry ra tranh cử Tổng Thống Hoa Kỳ. Trong dịp này, Barack Obama trong phái đoàn Dân Chủ Illinois đã được mời đọc một bài diễn văn. Tài ăn nói suông sẻ của Barack Hussein Obama đã lôi cuốn được sự chú ý của truyền thông và đảng Dân Chủ. Anh này chỉ có tài nói suông mà thôi, chứ khi phải đối diện để hội thảo hay tranh luận (debate), thì anh ta thiếu kiến thức, không có ý, nên cứ lắp ba lắp bắp. Biết nhược điểm của Obama, ban tham mưu tranh cử của anh ta khuyên anh nên tránh né tối đa các cuộc “debate” được mời. Đầu tháng 8-2008, Hội Thánh Tin Lành Hoa Kỳ mời hai ứng viên Dân Chủ và Cộng Hòa đến Saddleback Church ở Lake Forest nam Cali. Không né tránh được, Obama đành phải xuất hiện. Và trước các câu hỏi của Mục sư Rick Warren, Obama cứ cà lăm, lắp bắp: “i .. i .. i .. i” hay “If .. If .. If .. if ..” như súng tiểu liên bị kẹt đạn, trông rất thảm hại.

Hiện nay, Barack Hussein Obama đang là “freshman”, đang là lính mới trong Thượng Viện Hoa Kỳ, trong nhiệm kỳ thứ nhất của anh ta. Với ngẫu hứng chiến thắng dễ dàng, nhờ sức yểm trợ tối đa của khối cử tri African-American bên vợ, với ngẫu hứng có tài ăn nói suông, Barack Hussein đã không chăm chú làm việc, để xây dựng sự nghiệp chính trị trong ngành lập pháp, như các vị Dân Cử khác. Ngược lại, Obama đã tự xem mình là một thứ “celebrity”, một nhân vật khơi khơi nổi tiếng nhanh chóng khác phàm. Nên tuy còn chân ướt chân ráo ở Capitol Hill, anh ta chưa chi đã lo ngay chuyện chạy đua vào tòa Bạch Ốc. Tổng cộng cho đến ngày Obama rời Thượng Viện đi tranh cử, anh ta chỉ có mặt thật sự làm việc tại Thượng Viện được 143 ngày, tham dự 133 cuộc bỏ phiếu sau khi nghe hội thảo. Trong số 133 lần bỏ phiếu này, Barack Hussein Obama đã bỏ 130 phiếu “present”, tức là có hiện diện, nhưng chỉ bỏ phiếu trắng, không có ý kiến “yes” hay “no” gì cả !!!. Đó là thành tích duy nhất về lập pháp của Barack Hussein Obama tại Thượng Viện Hoa Kỳ. Ngoài ra, Obama chưa hề có một ngày giờ kinh nghiệm nào cả về các mặt khác: như hành pháp, tư pháp, như quân sự, hành chánh, hay kinh doanh gì cả ... ...

Khi mở đầu cuộc chạy đua vào tòa Nhà Trắng vào cuối năm 2007, đảng Dân Chủ Hoa Kỳ đã có đến 9 lực sĩ nam nữ dự thí: các TNS Chris Dodd, Joe Biden, John Edwards, Hillary Clinton v.v... và Barack Hussein Obama. Cuộc tranh cử sơ bộ (primary) của đảng Dân Chủ chỉ mới kéo dài được qua đôi ba tiểu bang miền đông bắc Hoa Kỳ, thì đa số các lực sĩ đã thi nhau rút tên bỏ cuộc. Sang đầu năm 2008, gà Dân Chủ chỉ còn lại có hai người: Hillary R. Clinton và Barack Hussein Obama. Bên nào cũng nhứt định tranh thắng, cuộc đua bắt đầu bốc khói ...

Lịch sử cận đại Mỹ phơi bày: đảng Dân chủ Hoa Kỳ là chính đảng đã hơn một lần cho thấy, họ đã ngang nhiên công khai xem quyền lợi đảng phái họ lớn hơn quyền lợi của Hoa Kỳ. Cuộc rút lui trong danh dự ở Việt Nam những năm 1973-1975, Uncle Sam đã thua trận nhục nhã, cho đảng Dân Chủ thắng phiếu. Và mới cuối năm 2007 vừa qua, đảng Dân Chủ lại một lần nữa muốn tái diễn trò giết người này tại Iraq. Giết người, là vì sau khi quân Mỹ bỏ của chạy lấy người theo ý muốn của đảng Dân Chủ, hậu quả bỏ lại sau lưng là những xáo trộn trầm trọng, khiến hằng triệu gia đình ly tán, hàng triệu sanh linh tơi tả... Uncle Sam mất mặt mày, mất uy tín trên trường quốc tế. Đối với nội bộ Hoa Kỳ, đảng Dân Chủ là bọn phản quốc. Và đối với thế giới bên ngoài, Jimmy Carter, Clintons, Ted Kennedy, John Kerry, Howard Dean, Harry Reid, Nancy Pelosi, Joe Biden và Barack Hussein Obama... là bọn sát nhân, tay đã vấy máu ...

Còn ngay bên trong nội bộ đảng Dân Chủ, thì lại có đại nạn Clintons. Bill và Hillary Clinton là giống chính khách mới ra đời vào cuối thế kỷ thứ 20 tại Mỹ: làm chính trị thuần túy cơm gạo, dùng mọi thủ đoạn cần thiết để tranh thắng cho cá nhân, gia đình trước. Đảng phái là chuyện thứ yếu. Và đất nước Hoa Kỳ thì chỉ là chiêu bài trên đầu môi chót lưỡi, lại còn ở đàng sau xa hơn nữa. Suốt 8 năm làm chủ tòa Bạch Ốc trước đây, Bill và Hillary đã toan tính trước: dùng của chùa, làm ơn cho miễu. Dùng quyền hành của phủ Tổng Thống, để tạo ơn mưa móc cho nhiều nhóm quyền lợi (interest groups), đặc biệt là trong giới cử tri African-American. Và khi cần, thì Clinton điều động đám âm binh này, để biểu dương, eo sách... Bầu cử là kỹ nghệ, là thương vụ kiếm tiền, kiếm quyền, kiếm tiếng, kiếm sống của gia đình Clintons, sớm đầu tối đánh, bất chấp đạo đức, liêm sỉ ...

Bill và Hillary thay phiên nhau ăn nói tráo trở, tranh cử “solo”, không coi đảng Dân Chủ ra gì cả. Cho nên một bên thì Bill hết sức đẩy cho vợ về nhất trong cuộc chạy đua sơ bộ (primary), đi ngược lại chủ trương của đảng. Bên còn lại, gồm tất cả cán bộ chóp bu của đảng Dân Chủ, đâu đâu cũng tẩy chay Hillary, hết mình đẩy Barack Obama tới, để chặn lối, không cho Clinton trở lại Bạch Ốc. Từ Chủ Tịch đảng Howard Dean, đến Cựu Tổng Thống Jimmy Carter, cho đến Ted Kennedy, John Kerry, Bill Richardson vv ... vv ... tất cả đều bảo nhau dồn hết yểm trợ cho anh lính mới của đảng, là Barack Hussein Obama.

Tại sao lại phải Obama, trong khi đảng Dân Chủ còn lắm Thống Đốc, còn nhiều Thượng Nghị Sĩ (TNS) tài ba? Tại vì muốn chắc chắn loại được Clinton, thì phải chọn người có nhiều hậu thuẫn nhất của khối cử tri AfriCan-American trong đảng Dân Chủ. Chỉ có phò mã Kenyan-American là hội đủ điều kiện này... Quả nhiên, Barack Hussein Obama đã được 95% yểm trợ của cử tri African-American, đã loại được Clinton sát nút, được đại diện đảng Dân Chủ ra tranh ghế Tổng Thống. Đảng Dân Chủ đã thành công trong mục tiêu loại Clinton của họ ...

Bill và Hillary lúc nào cũng đói khát quyền hành. Là dân chính trị cơm gạo, tranh ghế chánh không được, thì Clinton lại đổi giọng, muốn làm phó, miễn là còn có lối trở lại Bạch Ốc. Hillary mại hơi: “Sẽ sát cánh ủng hộ TNS Obama vào tòa Bạch Ốc”. Bill cũng dụ khị: “sẵn sàng phụ trách phần tranh cử dùm cho Obama, nếu được yêu cầu”. Nhưng Obama không có quyền quyết định. Những Thượng Nghị Sĩ hay Thống Đốc Dân Chủ tài ba và tương lai còn dài, không ai chịu đứng phó cho anh lính mới tò te Obama cả. Nên đảng Dân Chủ đã dàn xếp, lấy Joe Biden đứng phó cho Obama. Joe Biden cũng có ra ứng cử, nhưng mới qua 2 trạm sơ bộ, đếm được có 8,000 phiếu, thì đã bỏ cuộc, trong khi Hillary theo tới cùng, được tất cả 18 triệu phiếu, nhưng vẫn thua Obama về số đại biểu (delegates). Thế là hy vọng của vợ chồng Bill và Hillary Clinton trở lại tòa Bạch Ốc, đã hoàn toàn tắt lịm ... trừ phi có phép lạ xảy ra!

Joeseph Biden là ai? Năm 1972, phong trào chống chiến tranh Việt Nam của Jane Fonda và John Kerry đã đẩy Joe Biden vào Thượng Viện Hoa Kỳ. Năm 1973, Joe Biden to mồm nhất trong việc vận động cúp quân viện cho VNCH, đang chiến đấu một mất một còn với cộng sản. Năm 1975, Biden cương quyết nhất trong việc chống đối tiếp nhận người Việt tị nạn CS vào Hoa Kỳ. Năm 1988, ra tranh cử Tổng Thống Mỹ lần đầu tiên, đọc một diễn văn gằn gằn bốc khói kiểu “attack dog”. Liền ngày hôm sau, tại London, báo chí Anh tố cáo là Joe Biden đã thuổng bài diễn văn của đảng Lao Động Anh. Joe Biden âm thầm tức tưởi bỏ cuộc, không thanh minh thanh nga nửa lời.

Năm 2008, ra tranh cử Tổng Thống lần thứ 2. Trong cuộc “debate” đầu tiên giữa các ứng viên Dân Chủ, Biden đã xài xể Barack Obama là non nớt, không biết chi. Ký giả George Stephanopoulos hỏi đi hỏi lại đôi lần, Biden vẫn xác quyết như vậy: Barack Obama non nớt, không biết chi “I stand by my statement”!... Mới qua 2 trạm tranh cử sơ bộ ở Ohio và New Hampshire, Joe Biden đã lặng lẽ bỏ cuộc ... Thế bây giờ sao Joe Biden lại ra đội Obama lên làm xếp lớn, lãnh đạo nước Mỹ? Thằng bờm có cái mặt mo. Phú ông xin đổi ba bò chín trâu. Bờm lắc đầu quầy quậy, chẳng chịu đâu là chẳng chịu đâu. Phú ông chìa đúng cục xôi, bờm cười . Nắm xôi "VP" đầy đủ mùi vị, đầy đủ kích thước, thằng bờm bèn lại vác cái mặt mo ra, uốn cái lưỡi dân chủ lại 180 độ, đội ngay chú con nít lên đầu làm xếp lớn... Và lập tức lại làm “attack dog”, lôi “my good friend of 26 years John McCain” ra chửi bới om sòm. Võ công sớm đầu tối đánh lợm giọng sở trường của các chính khứa Dân Chủ Mỹ !!!

Qua nếp sống đặc biệt của bà mẹ cao số, anh chàng Barack Hussein Obama đã có một thân thế, một tiểu sử quá chằng chịt. Obama có anh chị em cùng cha khác mẹ ở Kenya, gốc tích Ả Rập. Obama có chị em cùng mẹ khác cha, theo đạo Muslim ở Nam Dương... Obama có sư phụ 20 năm “God Damn” đất nước đã sinh ra và dung dưỡng họ. Chằng chịt, quá chằng chịt ... Nếu một mai mà Obama có trở thành nguyên thủ quốc gia, thì không biết Sở Bảo Vệ Yếu Nhân Hoa Kỳ sẽ phải vất vả đến thế nào, để bảo vệ được yếu nhân tại Mỹ, và thân nhân yếu nhân tại Nam Dương và Kenya!

Hãy duyệt lại một lần cuối, xem tài ba, đức, hạnh của Obama như thế nào?

Về tài, như đã trình bày trên đây, Obama chỉ có 143 ngày bỏ phiếu trắng ở Thượng Viện, ngoài ra chưa hề có một ngày kinh nghiệm nào cả về các mặt khác: như hành pháp, tư pháp, như quân sự, hành chánh, hay kinh doanh gì cả... Còn về đức hạnh thì sao? Ở bầu thì tròn, ở ống thì dài. Barack Hussein Obama là cán bộ được đảng Dân Chủ chấm điểm, dĩ nhiên phải làu thông võ công bí kíp trấn môn của đảng này: “P & A”, nghĩa là “Promise & Attack”! Con ma nhà họ hứa. Hứa lèo, hứa đại. Hứa không hấp dẫn, không hứa. Hứa không độc, không hứa ... Và “Attack”: vạch lá tìm sâu, chửi bới, mạ lỵ ... cả đàn bà con nít, trong khi John McCain điện thoại chúc mừng Joe Biden, điện thoại khen ngợi Hussein Obama!

Nói tóm lại:
Đảng Dân Chủ Mỹ, qua các màn “rút lui trong danh dự” ở Việt Nam những năm 1973-1975, và qua màn bỏ phiếu bầu cúp quân lương tiếp tế cho chính quân Mỹ ở Iraq mới đây, đã công khai tỏ coi quyền lợi của đảng lớn hơn sự thành bại của Hoa Kỳ.

Qua cuộc tranh cử sơ bộ năm nay, vợ chồng Bill và Hillary Clinton đã tỏ rõ coi quyền lợi của chính gia đình mình lớn hơn quyền lợi của đảng Dân Chủ. Cho nên, đảng Dân Chủ đã nhất quyết thanh lý môn đăng, loại Clinton cho bằng được.

Đảng Dân Chủ Mỹ biết Clinton có nhiều hậu thuẫn trong giới cử tri gốc African American. Nếu chọn một ứng viên nào khác, thì khó mà thắng phiếu Clinton được, trừ phi chọn anh chàng Barack Hussein Obama. Anh Kenyan American này, tuy không có tài cán, đức hạnh, thâm niên chi hết, nhưng là phò mã của khối cử tri African American. Chỉ có đẩy anh này ra, mới chắc loại được Clinton. Quả nhiên, phò mã Obama đã thắng sát nút ...

Việc chọn lựa Barack Hussein Obama, để loại Clinton, là việc làm của đảng Dân Chủ Mỹ. Họ đã đạt được mục tiêu thứ nhất của họ: chặn lối Clinton trở lại Bạch Ốc. Nhưng được đằng chân, lân đàng đầu, họ muốn đẩy luôn anh cán ngố này vào Bạch Ốc, ngồi lên đầu đất nước và nhân dân Hoa Kỳ... thì lại là chuyện hoang đường. Chuyện hoang đường chỉ có thể xảy ra ở cái xứ đàn bà cưới phụ nữ, đàn ông ưng đực rựa này!

Hiểu biết ứng cử viên của đảng Dân Chủ, thì không ai bằng chính các cán bộ chóp bu của đảng này. Chúng ta hãy nghe vài ý kiến và nhận xét của những nhân vật cao cấp của đảng Dân Chủ:

1)- Bà Geraldine Ferraro, Ứng Cử Viên Phó Tổng Thống của đảng Dân Chủ năm 1984: “Anh chàng Barack Obama này, nếu không phải là da đen, thì chẳng có cái gì để nói cả”!

2)- TNS Joe Lieberman, Ứng Cử Viên Phó Tổng Thống của đảng Dân Chủ năm 2004: “Anh trẻ tuổi Barack Obama này sẽ có thể làm được chuyện tốt cho đất nước trong nhiều năm về sau, chứ trong giai đoạn khó khăn này, thì chưa phải là lúc của anh ta ...”.

3)- Cựu Tổng Thống thuộc đảng Dân Chủ Bill Clinton 1992-2000: “Barack Obama for President? That’ s a fairy tale! Give me a break”.

Tạm dịch là “Obama làm Tổng thống? Nói chuyện hoang đường! Bỏ đi tám ...” !.

Lê Phàm Nhân